Thay đổi công việc làm thêm, khó hòa nhập với môi trường, văn hóa khác với Việt Nam,… tất cả tôi đều thấy lạ lẫm. Tôi bắt đầu hoang mang, lo lắng khi học tập và sống một mình tại Hàn Quốc, không biết phải làm như thế nào và tôi bắt đầu thấy thất vọng về bản thân của mình.

Những ngày tháng suy nghĩ “không lối thoát”

Đó là những ngày tháng mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên khi lần đầu tiên đặt chân đến một đất nước xa lạ. Tôi cứ nghĩ mình đi để được tự do, đi để bắt đầu cho một hành trình mới, một hành trình dài ở phía trước với bao thử thách, chông gai và cả những cơ hội. Nhưng có lẽ, với suy nghĩ của một đứa 18 tuổi, chưa có đủ kinh nghiệm để tự lập nên đã có thời gian tôi cho rằng, “chẳng có lẽ, đây lại là một lựa chọn sai lầm của mình.”

Ngày đó, tôi sang Hàn Quốc với tư cách là một du học sinh tự túc chi phí. Trước khi quyết định, tôi cũng đã từng tìm hiểu về đất nước Hàn Quốc này, tôi tìm hiểu về những thuận lợi, những khó khăn đối với một du học sinh. Nhưng, đúng là phải khi đến tận nơi, tự mình trải nghiệm mới biết được nó hoàn toàn không như mình nghĩ. Đấy cũng chính là một trong những lý do khiến tôi hoang mang, lo lắng đến mức  suy nghĩ “không lối thoát” như vậy.

Có lẽ, tôi không phải là du học sinh duy nhất rơi vào trường hợp này. 18 tuổi, rời xa gia đình để tự tìm kiếm cho mình một cơ hội mới, vậy mà, đó lại là những cú “shock” đầu đời tôi chưa bao giờ trải qua: Cái cảm giác vừa lạ, vừa sợ, vừa muốn khám phá nhưng lại không dám, vừa muốn quay đầu về nhưng lại sợ những lời bàn tán không hay. Cứ như vậy, một mình tôi ở đất nước sứ xở kim chi với những vòng luẩn quẩn đến tiêu cực. Tôi cũng chẳng dám chia sẻ với ai, sợ mọi người cho rằng, “làm gì đến mức như vậy”, “yếu đuổi mà còn đòi đi du học”. Những lần gọi điện về cho bố mẹ cũng không than thở một câu vì sợ bố mẹ lo lắng hơn cả mình. Và, đằng sau đó là những giọt nước mắt đã làm ướt đẫm chiếc gối. Tôi đã mất tận gần một năm để làm quen với cuộc sống mới này, trong khi có nhiều người chỉ cần mất vài tháng. Tôi bắt đầu so sánh mình với những người khác, càng ngày càng tạo áp lực cho chính mình, rồi tự mình thất vọng.

Những ngày tháng suy nghĩ “không lối thoát” Những ngày tháng suy nghĩ “không lối thoát”

Cú “shock” đầu tiên của tôi khi sang Hàn Quốc đấy chính là nhịp sống vội vã với một vòng quay thời gian dường như bất tận. Chỉ cần bước ra khỏi phòng, tôi đã thấy những bước chân trên đường bước đi một cách nhanh chóng, chẳng cần để ý những người xung quanh. Ăn vội, làm vội, đến cả chơi cũng vội, họ luôn muốn làm được nhiều thứ trong thời gian ngắn nhất để có thể thấy ngay được kết quả và làm thêm những công việc khác. Tôi nghĩ, đây chính là lý do khiến những người Hàn Quốc rất dễ bị căng thẳng, công việc hay thiếu sót do làm quá vội vàng. Điều này khiến tôi sợ đi xin việc, tôi sợ tôi không theo kịp được mọi người. Nhưng, với một đứa đi du học tự túc, nếu tôi không đi làm thêm thì tôi sẽ không đủ tiền sinh hoạt khi chỉ có một mình ở đây.

Tôi bắt đầu tham khảo những công việc làm thêm tại đây, lần đầu tiên, tôi đi xin việc ở một quán cafe với vị trí nhân viên phục vụ và tôi đã được nhận. Cả đêm hôm đấy tôi mừng đến không ngủ được, suy nghĩ về công việc ngày mai, tự nhủ “nhất định mình sẽ làm được mà.” Khó khăn bắt đầu đến với tôi ngay từ buổi đầu tiên đi làm. Do tiếng Hàn của tôi còn hạn chế, mà người Hàn Quốc lại nói rất nhanh nên đôi khi tôi không nghe rõ được những gì khách yêu cầu. Quán lại đông khách, chỉ có một mình tôi phục vụ, cảm giác lúc đó tôi chỉ ước mình có “3 đầu 6 tay” thì mới kịp phục vụ khách hàng. Tan ca vào lúc 10 giờ tối, một mình lủi thủi đi về phòng, cả người tôi mệt nhoài, tôi không còn muốn làm bất cứ việc gì nữa. Vậy là, tôi nằm xuống giường và ngủ một giấc thật sâu không biết gì nữa. Có lẽ, chỉ có những lúc như thế này, tôi mới biết thương bố mẹ của mình nhiều hơn, mới biết bố mẹ đã vất vả như thế nào để nuôi mình suốt mười mấy năm.

Làm nhân viên phục vụ ở quán cafe được 1 tháng, tôi quyết định xin nghỉ việc và chuyển sang làm ở cửa hàng tiện lợi. Nhưng cũng chỉ làm được vài tháng tôi lại bỏ, cứ thế trong suốt 1 năm tôi cứ làm rồi bỏ dở. Do tôi quá tập trung vào việc làm thêm, ngày nào cũng tan ca đến 10 giờ tối nên tôi không còn thời gian cho việc học. Chính vì vậy, tôi đã bỏ lỡ mất 2 kỳ học bổng của mình. Nhìn bạn bè được học bổng mà tôi lại chuyển việc liên tục, tôi nhận thấy bản thân của mình kém cỏi, một lần nữa tôi lại tự tạo áp lực cho mình.

Trước đây, tôi vẫn luôn tự hào vì bản thân mình rất ít khi bị ốm, vậy mà nhớ có lần tôi bị ốm tận gần một tuần, do thời thiết bên Hàn lạnh hơn rất nhiều với ở Việt Nam, tôi lại chủ quan ra ngoài không mang áo.  Có những hôm tuyết rơi trắng xóa, nhiệt độ dưới âm độ C. Nếu như tôi còn ở Việt Nam, bố mẹ sẽ chẳng để tôi ốm dai đến mức như thế này.  Bạn bè cũng chẳng có ai thân thiết để nhờ vả, cứ như vậy, một mình tôi tự cố gắng.

Trong khoảng thời gian gần 1 năm đó, tôi cứ quay quẩn vòng tròn: Đi học – Đi làm – Ít giao tiếp với bạn bè. Tôi cũng tự nhận thấy bản thân mình để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa, trong khi bạn bè vừa đi học, vừa đi làm thêm mà vẫn có thời gian khám phá đất nước sứ xở kim chi này. Tại sao mọi người làm được mà mình mãi không thể nào thoát khỏi những dòng suy nghĩ tiêu cực như vậy?

>> Bạn có thể xem thêm: 

Tôi đã vượt qua những cú “shock” khi đi du học Hàn Quốc

Giờ đây, đã là năm thứ 5 tôi sinh sống tại Hàn Quốc, các bạn vẫn đang thắc mắc, với những gì tôi chia sẻ, tôi lại có thể sống được đến tận năm thứ 5 đúng không? Tôi cũng từng nghĩ do mình không hợp với đất nước này hay do mình chưa thật sự cố gắng. Một lần nữa tôi muốn bản thân mình thử sức bước ra lối sống vòng tròn kia. Tôi bắt đầu tự học tiếng Hàn để có thể tự tin giao tiếp hơn và cũng bắt đầu làm quen với nhiều bạn bè trên lớp hơn.

 Tôi đã vượt qua những cú “shock” khi đi du học Hàn Quốc Tôi đã vượt qua những cú “shock” khi đi du học Hàn Quốc

Người ta thường bảo, đi du học nếu không có thêm bạn bè thì cuộc sống thật sự vô nghĩa. Thật may, sau khi tôi tự học thêm để nâng cao tiếng Hàn của mình, tôi bắt đầu tự tin nói chuyện với bạn bè nhiều hơn. Nếu như không có một người bạn gốc Hàn Quốc kéo tôi ra những suy nghĩ tiêu cực thì tôi cũng không nghĩ mình được như ngày hôm nay. Bản thân tôi cũng tự nhận ra, có lẽ, mình đã đánh mất quá nhiều điều tốt đẹp trên quãng đường đi du học.

Người bạn đấy thật sự là một người rất tuyệt vời, cũng là người khiến tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ về tính cách của người Hàn. Chúng tôi cùng nhau học tập, tiếng Hàn của tôi bắt đầu được nâng cao hơn, cũng chính nhờ công sức dạy học của bạn.  Không chỉ vậy, gia đình bạn cũng rất yêu quý tôi, sau một thời gian quen biết, tôi được cô bảo về làm công việc partime cho công ty gia đình. Tôi cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào nữa, chỉ biết là hạnh phúc vô cùng, tôi như có thêm một gia đình mới vậy.

Thời gian làm việc tại công ty gia đình của bạn thân, tôi học hỏi được rất nhiều thứ, cô chú chỉ dạy tôi từng chút một, những gì tôi nhận được tại đây hơn cả hai từ “kiến thức”.  Chúng tôi bắt đầu có thời gian làm những việc khác, đi khám phá các nơi của Hàn Quốc. Vì thời gian đầu tôi chỉ có một mình, cộng thêm sự tự ti nên cũng không đi đâu nhiều nên không biết đường. Chính người bạn Hàn Quốc này đã đưa tôi đi đến những nơi tôi chưa được đi, chụp cho tôi những bức hình thật xinh đẹp để gửi về cho bố mẹ. Cứ như vậy, tôi bắt đầu những ngày tháng du học Hàn Quốc tươi đẹp nhấy của mình.

Việc “lột xác”  trở thành một người tích cực, lạc quan hơn giúp tôi gặp được nhiều may mắn hơn. Tôi đã đạt được những kỳ học bổng của mình, tôi tiết kiệm được số tiền từ việc đi làm thêm để gửi về cho bố mẹ. Điều mà tôi thấy thoải mái nhất là, tôi không còn so sánh tôi với những người bạn khác nữa, bởi mỗi người sẽ có một cuộc sống khác nhau. Những năm tháng sau đấy, nếu như tôi “sai” thì tôi lại “sửa”, nước mắt có, cơ hội có, nụ cười cũng có. Tôi vẫn có gia đình ở phía sau mình, tôi có thêm một người bạn thân ở Hàn cùng những người yêu quý tôi như người thân trong nhà. Và rồi, 4 năm Đại học của tôi trôi qua như một cơn gió. Cũng là lúc tôi xin nghỉ tại công ty của gia đình bạn thân tại Hàn và không quên tặng những món quà ý nghĩa thay những lời cảm ơn với những gì cô chú đã dạy và sự yêu thương dành cho mình.

Tốt nghiệp xong, với những gì tôi tích lũy được khi đi du học, tôi tự tin nộp hồ sơ vào công ty mà tôi yêu thích với vị trí liên quan đến ngành của tôi học. Sau khi đi làm được một năm, tôi vẫn thường xuyên liên hệ và đến chơi cùng với gia đình bạn thân mình. Nhất định, sau này có cơ hội tôi sẽ đưa bố mẹ sang đây để đi du lịch và gặp gỡ những người thân yêu này.

Sau những gì tôi trải qua trong quãng thời gian đi du học, tôi nghĩ rằng, mọi chuyện xảy ra đều có nguyên do. Những việc tốt thì đem đến cho bạn cơ hội, việc không tốt sẽ mang đến cho mình những bài học. Một lời khuyên quan trọng dành cho các bạn là nếu như gục ngã, hãy lấy lại tinh thần và đứng dậy. Đừng như tôi, mất một năm sống trong vòng tròn tiêu cực như vậy. Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nếu chúng ta nhìn nó bằng những điều tích cực nhất. Thanh xuân của chúng ta chỉ có một lần, tuổi trẻ của chúng ta cũng vậy, vậy nên, đừng bao giờ nản trí trước những khó khăn và gian khó.

DU HỌC TÍN PHÁT