Có lẽ, những ai đã và đang là du học sinh cũng đều trải qua cảm giác cô đơn và nhớ nhà, nhớ quê hương da diết, đặc biệt là trong khoảng thời gian đầu các bạn chưa quen với cuộc sống mới. Những dòng tâm sự chân thành, những câu nói mộc mạc trong bức thư cảm động gửi cha mẹ của du học sinh Việt tại Nhật Bản đã thể hiện nỗi lòng của những người xa quê.

Gửi bố mẹ thân yêu của con!

Vậy là, đã hơn một năm con xa nhà, xa gia đình mình để học tập và sống tại xứ người. Một năm qua con đã được trải nghiệm rất nhiều điều, từ những khó khăn, thử thách đến những cơ hội mà con đã tự nắm bắt. Trải qua những ngày tháng đi du học, con học được nhiều hơn những gì con nghĩ mình sẽ phải học. Con nhận ra, nếu như con không đi du học thì có lẽ con sẽ mãi sống trong vòng tay của gia đình và sẽ không bao giờ trưởng thành được.  Sau những lần vấp ngã, con tự đứng dậy, tự nhủ với bản thân mình rằng, có khó khăn, thử thách thì mới có thành công.

Con vẫn nhớ khuôn mặt ngạc nhiên của bố mẹ khi nghe con nói muốn đi du học. Con vẫn nhớ những ngày tháng gia đình mình chắt chiu, tiết tiệm từng đồng để dành dụm một khoản khá lớn để con thực hiện ước mơ của mình. Con vẫn nhớ ánh mắt lo lắng, những trăn trở, lo âu khi bố mẹ tiễn con ra sân bay để đến một đất nước mới. Và tất nhiên, con vẫn nhớ những lời dặn dò của bố mẹ vì con hay thức khuya, bỏ bữa. Ngày mà lên đường đi du học, con đã nở một nụ cười thật tươi để chào tạm biệt mọi người. Con bước đi thật nhanh và không dám ngoảnh đầu nhìn lại, con sợ phút giây đó sẽ làm cho con yếu lòng. Và rồi, khi lên máy bay, con đã vỡ òa bật khóc như một đứa trẻ không chịu lớn. Vì đây là lần đầu tiên con sẽ xa nhà một thời gian dài đến như vậy.

Bố mẹ biết không? Thực ra, động lực đi du học của con không hoàn toàn vì bản thân của mình mà là vì con muốn bố mẹ sau này sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Con muốn gia đình ta có một ngôi nhà khang trang, đủ rộng để sau này tất cả mọi người có thể sum họp vào dịp lễ, Tết. Con biết rằng, để có được sự thành công, mình phải đánh đổi rất nhiều thứ, đó là nỗi buồn và cả những giọt nước mắt. Khoảng thời gian đầu tiên sang Nhật, con háo hức bao nhiêu, bố mẹ lại lo lắng bấy nhiêu. Mỗi ngày, bố mẹ đều gọi hỏi con ăn gì, đã quen dần với cuộc sống mới chưa?  Rồi khi con đi học, đi làm thêm, hòa nhập được văn hóa, môi trường nơi đây, những cuộc gọi cũng thưa dần. Có lẽ, bố mẹ đã một phần nào đó yên tâm hơn về con khi học tập và sống xa nhà.

Lúc đầu, khi con chưa vướng bận công việc làm thêm, con có thời gian để vi vu khắp nơi, chụp những tấm hình thật xinh đẹp gửi về để bố mẹ biết rằng, con gái của mình đang sống rất tốt. Càng khám phá, con càng cảm thấy yêu đất nước mặt trời mọc nhiều hơn bố mẹ ạ, con tự hứa, sau này nếu có cơ hội sẽ đón bố mẹ sang đi du lịch một chuyến. Và con hy vọng ngày đó sẽ không còn xa nữa. Con tranh thủ thời gian đi chơi với bạn bè, đi ăn những món con đã từng ao ước được một lần nềm thử, đi đến những con đường bình yên đầy lá vàng rơi. Có lẽ vì thế, nên con không bị cảm thấy cô đơn và tự cho rằng, mình có đủ mạnh mẽ để vượt qua nỗi nhớ nhà, nhớ bạn bè. Nhưng, cuộc sống sau đó của con khó khăn hơn rất nhiều kể từ khi con bắt đầu với công việc làm thêm.

Một tháng, hai tháng, con xin được công việc làm thêm tại một quán ăn cách không xa chỗ con ở lắm. Cả buổi tối trước ngày đi làm, con không ngủ được, con đã háo hức bao nhiêu khi đây là lần đầu tiên con tự đi kiếm tiền. Cũng kể từ đó, mỗi ngày của con quay quanh một vòng tròn giữa việc đi học và đi làm thêm. Kết thúc một buổi học tại trường, con lại chạy thật nhanh để kịp chuyến tàu sớm nhất cho kịp giờ làm, nhiều khi con chẳng kịp ăn gì và đôi lúc còn ngủ quên trên tàu. Bố mẹ chắc chưa bao giờ thấy hình ảnh con gái của mình một buổi bưng đến hàng trăm tô phở cho khách hàng, đến nỗi cánh tay con như chẳng còn một sức lực nào nữa. Kết thúc ca làm việc, đó cũng là 9 giờ tối, dù cách chỗ làm không xa như đôi chân con nặng trĩu như chẳng thể bước đi được. Trở về nhà trong căn phòng trống vắng, ở đó không có bữa cơm mẹ nấu sẵn, không có bố ra tận cửa chờ con về như hồi đi học. Những lúc này, con mới nhận ra mình yếu lòng và nhớ nhà bao nhiêu. Có những khi thành phố lên đèn, khi mọi người đi vội để trở về ngôi nhà thân yêu của mình, con lại trực trào nước mắt. Đúng là dù mạnh mẽ đến đâu nhưng khi nghĩ về gia đình, con lại không thể ngăn nổi được cảm xúc của mình.

Bố mẹ ạ!

Có phải, khi con nói những điều trên, bố mẹ đang rất lo lắng về đứa con gái bé bỏng này đúng không? Nhưng bố mẹ hãy yên tâm nhé, đấy là con của một năm trước. Giờ đây, con đã trưởng thành và bản lĩnh hơn rất nhiều nhờ những khó khăn đó. Đi du học, con thật sự biết được rất nhiều điều. Con biết quý trọng gia đình, người thân của mình hơn. Con biết cách chi tiêu hợp lý để cuối tháng không phải ăn mì tôm, con biết bố mẹ đã vất vả đến nhường nào khi vất vả kiếm tiền nuôi con ăn học. Con gái của bố mẹ giờ có thể sống một cuộc sống tự lập, tự vào bếp nấu ăn, điều mà trước đây con chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ làm được. Con cũng tự biết cách chăm sóc bản thân mình, vì nếu con ốm sẽ không có bố mẹ ở đây để con làm nũng. Chắc hẳn, khi gặp lại, bố mẹ sẽ thấy con thay đổi rất nhiều.

Bố mẹ hãy cứ yên tâm, con ở bên này có thêm được nhiều bạn bè mới lắm. Những người bạn học cùng lớp, những người bạn cùng chỗ làm thêm. Tuy mỗi người đến từ một đất nước xa xôi khác nhưng chúng con đều giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau trò chuyện, cùng kể cho nhau nghe những ước mơ, dự định sắp tới của mình.

À, một điều rất quan trọng con muốn kể cho bố mẹ nghe nhất. Nếu như trước đây con là một đứa lười biếng, có việc gì cũng để phải đến giây phút cuối cùng mới làm hay là những lần bố mẹ quá bất lực khi gọi con dậy đi học đúng giờ. Nhưng, ở Nhật Bản khác lắm bố mẹ ạ, mọi thứ đều có thói quen và quy củ của nó. Ở đây, con học được cách làm việc đúng giờ, đi học đúng giờ, thậm chí ra ra đợi tàu cũng phải đúng giờ. Nếu chậm trễ, con sẽ phải chịu hậu quả rất nặng. Chẳng phải đây là điều mà bố mẹ lo lắng nhất khi con đi du học hay sao.

Bố mẹ ơi!

Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, có biết rằng, da của mẹ đã có thêm nhiều nếp nhăn, tóc của bố cũng xuất hiện thêm những sợi bạc trắng. Con xin lỗi vì chẳng thể nào ở bên cạnh chăm sóc cho bố mẹ những lúc ốm đau. Con xin lỗi vì sự bốc đồng, trẻ con,  không nghe lời khuyên nhủ, làm cho bố mẹ phiền lòng.

Con cảm ơn bố mẹ vì đã hiểu và tạo cơ hội cho con được đi du học để thực hiện ước mơ của mình. Dù con biết rằng, để thuyết phục được bố mẹ đồng ý cũng không phải là điều dễ dàng. Con cảm ơn bố mẹ đã đặt niềm tin vào con những “công sức” mà bố mẹ đã làm lụng vất vả từ trước đến nay. Con cũng cảm ơn bố mẹ đã dạy cho con biết sống như thế nào là thực tế, để con biết được mình đang ở vị trí nào và cần phải cố gắng ra sao mới có thể đạt được mục tiêu phía trước.

Con gái của bố mẹ vẫn đang trên hành trình học cách lớn khôn và theo đuổi sự thành công trong tương lai. Nhưng con biết, bố mẹ vẫn luôn ở phía sau để dẫn dắt và soi đường cho con. Con sẽ cố gắng từng ngày để không làm cho bố mẹ phải thất vọng, dẫu biết rằng phía trước còn rất dài và nhiều chông gai, nhiều thử thách mà con phải đối mặt.

Những dòng thư này sẽ thay lời mà con muốn nói với bố mẹ, ở quê nhà, bố mẹ nhất định phải thật mạnh khỏe nhé! Con hứa rằng, sẽ sớm thôi, con sẽ bình yên trở về với sự thành công để đền đáp công sức của bố mẹ bấy lâu nay. Nơi xa - Con gái yêu và nhớ bố mẹ nhiều.

DU HỌC TÍN PHÁT