Tuổi 18 là độ tuổi đẹp nhất cũng là độ tuổi ẩm ương nhất của mỗi con người, bạn không còn là một đứa trẻ con nhưng cũng chẳng phải là người trưởng thành. Tuổi 18, khi bạn bè cùng trang lứa lựa chọn trường này, trường kia để học đại học, tôi lại đam mê, khao khát được đi du học nhưng lại bị chính gia đình của mình phản đối khốc liệt.

Đỗ đại học nhưng lại khao khát được đi du học

Ngày nhỏ, tôi cũng như bao người khác, khi được thầy cô giáo cầm tay chỉ bảo, tập viết những đoạn văn, tập giải những bài toán, tôi cũng đã có ước mơ được trở thành một cô giáo mang kiến thức đến cho các em học sịnh. Từ đó, mỗi ngày tôi sẽ nỗ lực một chút để có thể đạt được ước mơ của mình. Cho đến năm học lớp 11, tôi chợt nhận ra mình thật sự rất yêu thích học anh văn, đặc biệt là ngôn ngữ nước ngoài. Với những suy nghĩ rộng hơn về giá trị của bản thân mình trong xã hội, tôi dần định hướng lại niềm đam mê của mình. Và ước mơ đi du học đã được hình thành trong đầu của tôi từ lúc nào không hay.

Nhớ lại 3 năm về trước, bố mẹ đã kỳ vọng ở tôi trong kỳ thi xét tuyển đại học như thế nào. Những ngày tháng cuối cấp ôn thi mệt nhoài, tôi cũng chẳng phải làm bất cứ việc gì chỉ vì bố mẹ sợ tôi mệt sẽ ảnh hưởng đến chuyện thi cử. Thi đại học, ai mà chẳng mong muốn con mình đạt điểm cao, ai mà chẳng muốn con mình đậu vào trường Top đầu để có một tương lại tươi sáng hơn.

Đã có nhiều lần, tôi có suy nghĩ sẽ nói với bố mẹ về chuyện muốn đi du học, nhưng tôi lại sợ vì gia đình tôi cũng chỉ thuộc khá giả và biết chắc rằng mình sẽ bị phản đối ngay từ đầu. Bố mẹ đã vất vả, đã hy sinh cả tuổi thanh xuân để nuôi dạy tôi nên người, vì vậy mà tôi không thể khiến bố mẹ buồn được. Tôi bắt đầu cắm đầu vào học ngày học đêm, gạt ước mơ đi du học sang một bên và ôn thi đại học thật tốt.

Trải qua kỳ thi đại học đầy cam go, vất vả, cuối cùng cũng đến ngày biết điểm, tôi đạt 28,25 điểm khối D nhưng lại chẳng vui chút nào. Bố mẹ tôi thì ngược lại, sâu thẳm trong ánh mắt, tôi cũng nhận ra mình luôn là niềm tự hào của bố mẹ. Cả đêm hôm đấy, tôi chẳng thể nào ngủ được, tôi cứ mãi suy nghĩ đến chuyện “mình thật sự muốn được đi du học”, tôi sợ sau này mình sẽ hối hận bởi những việc làm mà mình không thích. Và, tôi quyết định hôm sau sẽ nói với bố mẹ về đam mê và ước mơ của mình.

Giây phút lo sợ nhất cuối cùng đã đến, trong bữa cơm hôm đấy, tôi đã nói với bố mẹ về đam mê, ước mơ đi du học của mình. Và, theo như dự đoán, mẹ tôi phản đối khốc liệt, bố tôi đập bàn đứng dậy với lý do “nhà chỉ có duy nhất một đứa con gái”. Vậy là, bữa cơm tưởng vui vẻ lại hóa thành bữa cơm trong nước mắt của tất cả mọi người.

Đỗ đại học nhưng lại khao khát được đi du học

Những câu nói của bố mẹ như “cứa” vào tim tôi

Sau bữa cơm ngày hôm đó, là chuỗi ngày tháng vô cùng áp lực với tôi, cả gia đình tôi chẳng ai nói với nhau câu nào, bố mẹ vẫn phản đối chuyện tôi muốn đi du học. Đúng là, chẳng có giấc mơ nào dễ dàng thực hiện nếu thiếu đi sự tự tin của chính mình và tôi sẽ không để ước mơ của tôi phải “chết dần”. Tôi ngày ngày lên mạng tra tìm thông tin đi du học, tìm hiểu tất cả các chương trình học bổng mà tôi có thể tham gia.

Ý chí và lòng quyết tâm không cho tôi từ bỏ ước mơ dù chỉ một giây ngắn, nhiều lần tôi muốn bắt chuyện để nói cho bố mẹ hiểu rằng, đi du học thật sự là một con đường mới, một cơ hội mới để phát triển tương lai của mình hơn. Nhưng chưa lần nào nói hết câu, bố mẹ tôi đã ngắt lời và buông ra những câu nói như “cứa” vào tim của tôi vậy: “Không du học gì cả, không học đại học thì ở nhà lấy chồng”, “Muốn đi du học thì cứ đi, coi như nhà này không có đứa con nào cả”.

18 tuổi, đứng giữa những lựa chọn khó khăn trong cuộc đời, tôi chỉ mong được gia đình mình động viên và ủng với hộ quyết định của mình. 18 tuổi, tôi nhận ra sống phải có đam mê, phải có ước mơ và bằng mọi cách cũng phải thực hiện được ước mơ của mình. 18 tuổi, tôi vẫn quyết định tìm hiểu, và mong được một ngày xách balo lên và đi du học trong sự mong chờ của bố mẹ.

1 tháng, 2 tháng trôi qua, giấy báo nhập học đại học của tôi vẫn nằm nguyên một chỗ vì tôi biết rằng, nếu cứ phải ép mình làm những việc mình không mong muốn, mình sẽ chẳng vui vẻ gì mà ngược lại còn hoài phí tuổi thanh xuân. Mặc dù tôi biết, con đường tôi lựa chọn cũng không bằng phẳng và tôi luôn sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách, mọi khó khăn đấy.

Bị áp lực từ gia đình, tôi vẫn luôn tự tin vào bản thân, nâng cao kỹ năng chuyên môn, thể hiện nhiều điều hơn để cho bố mẹ thấy rằng, mình đã quyết tâm như thế nào. Đúng là, hành trình nào cũng đầy chông gai, đánh đổi cả mồ hôi và nước mắt. Và tôi tin chắc rằng, mọi nỗ lực của mình trong bao ngày qua sẽ được đền đáp xứng đáng.

Một ngày đẹp trời, bố mẹ gọi tôi lại nói chuyện, có lẽ tôi đã đoán trước được tình huống. Nhưng không, khác với mọi khi, lần này bố mẹ đã ngồi nghe tôi tâm sự, lắng nghe từng câu tôi nói về đam mê và ước mơ của mình. Điều bất ngờ hơn hết, trong khoảng thời gian qua, bố mẹ cũng đã tìm hiểu về đi du học trong xã hội. Khó khăn có, thách thức có, cơ hội cũng có, bố mẹ chỉ mong tôi luôn cố gắng hết mình để đạt được thành công và không làm cho bố mẹ thất vọng với quyết định này. Và tôi đã lựa chọn Nhật Bản là nơi tôi sẽ gửi gắm thanh xuân, đam mê, ước mơ của mình.

Đúng là, chẳng có bố mẹ nào không thương con của mình, biết rằng, bố mẹ có ngăn cản mình đi du học cũng là vì mình. Bố sợ con gái sang đó một mình không ai giúp đỡ, mẹ sợ xa nhà con sẽ chẳng có bữa cơm nào đầy đủ hết. Với tình yêu thương dành cho con vô bờ bến, trong mắt bố mẹ, chúng ta vẫn chỉ là một đứa trẻ “mãi chẳng chịu lớn.”

Tôi của hôm nay đã trưởng thành hơn nhờ đi du học

Hôm nay, hơn 2 năm kể từ ngày tôi bỏ hết mọi thứ ở Việt Nam để đi thực hiện ước mơ của mình. Giờ đây, tôi đã tốt nghiệp trường Trường Quốc tế Matsudo tại Nhật Bản. Hơn 2 năm rời xa vòng tay của bố mẹ, một mình phải lo đủ tất cả mọi thứ, nhưng những khó khăn, thử thách ấy chẳng là gì so với khoảng thời gian thuyết phục bố mẹ để được đi du học. Chỉ cần nghĩ đến bố mẹ ở nhà, tôi lại có thêm động lực để phấn đấu từng ngày.

Và các bạn biết gì không, du học Nhật Bản đã thật sự giúp tôi lớn hơn từng ngày. Tại đây, tôi được tiếp xúc với nhiều điều mới mẻ, hiện đại hơn ở Việt Nam. Được gặp gỡ bạn bè trên khắp đất nước khác nhau, điều này giúp tôi có sự tự tin và học hỏi được nhiều hơn ngữ khác nữa. Quan trọng hơn hết, tôi cảm thấy mình thật sự may mắn khi lựa chọn đúng nơi, đúng trường để theo học, được khám phá bản thân nhiều hơn.

Giờ đây, cô gái 18 tuổi năm nào đã lớn và trưởng thành, thật sự phải cảm ơn tôi của 3 năm trước vì đã mạnh dạn, quyết liệt như thế nào để được đi du học. Với sự quyết tâm, không ngừng học hỏi ở trên trường, tôi còn được thường xuyên đi tham quan, trải nghiệm thực tế tại các công ty lớn Nhật Bản. Tôi tự tin rằng, tôi đã có đủ kiến thức, tích lũy đủ kinh nghiệm trở về Việt Nam với vòng tay của bố mẹ và biết được tiếp theo mình sẽ làm gì, trở thành một người có ích như thế nào trong xã hội.

Ngoài kia, vẫn còn nhiều bạn muốn được đi du học để trải nghiệm, thay đổi bản thân mình, hãy cứ mạnh dạn, theo đuổi đến cùng dù có nhiều khó khăn thử thách như thế nào. Hãy tin tưởng rằng, chỉ cần chúng ta tự tin, cố gắng nỗ lực từng ngày, thành công nhất định sẽ đến.

____________
DU HỌC TÍN PHÁT